Cuộc đời của Pi – 14-11-2006, 11:05 PM
Nguồn: Blog của Moony
Đây là đoạn trích tôi thích nhất trong Cuộc đời của Pi, có lẽ sẽ có nhiều người cho rằng đoạn văn này không có gì đặc biệt. Nhưng tôi vẫn thích nó nhất, ờ, cái này thì tôi không hiểu nổi tại sao nữa. Tôi vốn rất ngại đọc những cái gì được cho là best-seller, được giải Booker! Nhưng khi tôi dành cho tác phẩm này một ngoại lệ, tôi nghĩ mình đã không uổng phí công sức đọc nó một đêm và một buổi chiều! He he, và mỗi một lần tôi đọc nó từ đầu đến cuối! Tôi thích văn hóa của người Ấn Độ, thích cách nhìn của họ về tự nhiên, thích cách xây dựng tâm lý của con người khi họ bị đẩy vào một tình huống nguy kịch. Và đương nhiên, tôi thích cậu bé Pi và con hổ Richard Parker của cậu! Ừm, nếu tôi có thể chọn, tôi sẽ chọn cuốn sách này là cuốn sách hay nhất cho cả trẻ em và người lớn!
Tôi dịch xuống dọc cái chèo cho đến lúc 2 bàn chân đặc lên đc mũi xuồng. Phải rất thận trọng. Tôi đoán Richard parker đang nằm dưới tấm bạt, quay lưng về fía tôi, quay mặt ra chỗ con ngữa vằn mà chắc chắn là nó đã thịt mất rồi. Trong 5 giác quan, hổ dùng nhiều đến mắt nhất. Nhãn lựa của chúng mạnh, nhất là fát hiện các chuyển động. Tai chúng cũng thính. Mũi chúng thì thường. Tất nhiên tôi muốn nói là nếu so với các loài vật khác. Bên cạnh Richard Parker thì tôi là thằng điếc, mù và tịt mũi đặc. Nhưng lúc ấy nó ko thể nhìn thấy tôi, và tôi ướt sũng như vậy thì nó cũng có thể ko ngửi thấy, còn với tiếng giò gào biển thét khi đó, nếu tôi cẩn thận thì chắc nó ko thể nghe thấy tôi. Một khi nó còn chưa biết đến tôi thì còn có cơ hội sống. Nếu biết, nó sẽ giết tôi lập tức. Tôi băn khoăn ko biết nó có thể vọt lên qua tấm bạt ko.
Sợ hãi và lí trí tranh nhau trả lời. Sợ hãi bảo được chứ, nó là 1 con thú ăn thịt hung dữ và mạnh mẽ, nặng tới hơn 2 tạ. Móng nào của nó cũng sắc như dao. Lí trí lại nói ko đc đâu, tấm bạt rất chắc, ko fải là vách giấy Nhật Bản. Tôi đã từ tít trên cao rơi xuống nó. Richard Parker có thể dùng móng cào xé tấm bạt dễ dàng và nhanh chóng, nhưng ko thể nhảy chui qua tấm bạt đến póp 1 cái như thằng hề trong hộp đồ chơi. Và nó conchừa thấy tôi. Chưa thấy tôi thì nó chẳng có lí do gì fải cào xé tấm bạt để chui qua cả.
Tôi trườn dọc cái chèo. Tôi để cả 2 chân sang 1 fía và đặt chân lên mạn xuồng, cái mép trên của sườn xuồng, hay gọi là cái gọng trên cũng đc. Tôi dịch thêm chút nữa cho đến khi 2 chân ở trong xuồng. Tôi ko rời mắt khỏi cái mép bên kia của tấm bạt. Bất kì giây fút nào Richard Parker cũng có thể trỗi dậy nhào đến tôi. Người tôi fát ra nhưng cơn sợ run bần bật rất nhiều lần. Đúng cái chỗ cần fải im nhất là đôi chân thì tôi lại là chỗ tôi bị run mạnh nhất. Hai chân tôi run đùng đùng như gõ trống trên tấm bạt, Đến gõ cửa gọi Richard Parker thì cũng chỉ thế là cùng. Cơn run lan từ chân lên tay và tôi chẳng thể nào cản nổi chúng. Rồi từng cơn run sợ cũng qua đi.
Khi người tôi đã phần lớn vào trong xuồng, tôi gượng đứng dậy. Tôi nhìn sang qua tấm mép bạt, và ngạc nhiên thấy con ngựa vằn vẫn còn sống. Nó nằm gần đuôi xuồng, chỗ nó đã rơi xuống, bất động, nhưng bụng vẫn fập fồng thở dốc và mắt vẫn đáo điêng đầy hoảng hốt. Nó nằm nghiêng, quay mặt về fía tôi, đầu và cổ nghẹo trên cái ghế băng bên mạn xuồng 1 cách vụng về. Một chân sau nó đã gãy thảm hại. Cái góc gập hoàn toàn ko tự nhiên. Xương lòi khỏi da và có máu chảy. Chỉ 2 chân trước thanh mảnh là có vẻ vẫn còn trong tư thế tự nhiên. Chúng gập lại và thu gọn xuống bên dưới phần thân thể đã vặn vẹo. Thỉnh thoảng, con ngựa vằn lại ngúc ngắc đầu, kêu nấc lên và thở fì fò. Còn thì nó nằm bất động.
Một con vật đáng yêu. Những cái vằn của nó ánh lên, sáng trắng và đen tuyền. Đang cơn khắc khoải chết người, tôi ko để ý nhiều, nhưng vẫn kinh ngạc nhận thấy, dù chỉ thoáng qua, cái kiểu dáng thật lạ, thật sạch và thật đẹp, cũng như cái đầu thanh tú của nó. Cái hệ trong lớn hơn đối với tôi là điều hiển nhiên lạ lùng rằng Richard Parker đã ko giết nó. Các loài thú ăn thịt chỉ biết: chúng fải giết con mồi. Trong hoàn cảnh lúc ấy, Richard Parker, căng thẳng và sợ hãi đến thế, chắc chắn sẽ càng hung dữ hơn nhiều. Nhẽ ra con ngựa vằn fải bị ăn thịt rồi mới fải.
Nguyên nhân của việc tha chết đó chỉ 1 lúc sau hiển hiện ra trước mặt tôi. Nó làm máu tôi đông lại, rồi cũng làm cho tôi có 1 chút yên tâm. Một cái đầu xuất hiện ở cuối tấm bạt. Nó nhìn thẳng vào tôi 1 cách sợ hãi, thụt xuống, ngẩng lên, lại thụt xuống, lại ngẩng lên, rồi biến hẳn. Một cái đầu hói hao hao giống gấu của 1 con linh cẩu lông chấm. Vườn thú của chúng tôi có 1 bộ lạc linh cẩu gồm 6 con, 2 con cái chỉ huy và 4 con đực lâu la. Chúng đang trên đường đến Minesota. Con này là 1 con đực. Tôi nhận ra nó vì cái tai bên fải, bị rách bươm và vết sẹo lởm chởm vẫn làm chứng cho những vụ bạo hành ngày trước của nó. Bây giờ thì tôi hiểu tại sao Richard Parker đã ko giết con ngựa vằn: nó ko còn ở trên xuồng nữa. Ko thể có 1 con linh cẩu và 1 con hổ trong cùng 1 nơi chật hẹp như vậy. Chắc hẳn nó đã lăn từ tấm bạt xuống dưới biển và chết đuối rồi.
Thế còn tại sao lại có con linh cẩu này ở trên xuồng? Tôi ko tin linh cẩu có thể bơi ngoài biển khơi. Chỉ có thể kết luận rằng nó đã ở trên xuồng từ trước, trốn lên tấm bạt, và tôi đã ko thấy nó lúc rơi xuống xuồng. Tôi nhận ra 1 điều nữa: con linh cẩu là lí do những thuỷ thủ kia đã ném tôi xuông xuồng. Ko fải họ định cứu tôi. May ra đó chỉ là ý định cuối cùng của họ. Họ muốn dùng tôi làm vật thí mạng. Họ hy vọng con linh cẩu sẽ tấn công tôi và may ra tôi sẽ trừ khử đc nó và làm cho cái xuống đc an toàn để họ xuống, tôi có chết cũng chẳng sao. Bây giờ thì tôi hiểu họ đã chỉ tay lia lịa vào cái gì dưới xuồng trước khi con ngựa vằn xuất hiện.
Tôi ko bao giờ nghĩ rằng việc mình bị nhốt cùng với 1 con linh cẩu ở 1 nơi chật hẹp như thế lại là 1 tin lành, nhưng biết làm sao đc. Mà thực ra tôi có những 2 cái tin lành: nếu ko có con linh cẩu thì đám thủy thủ đã chẳng ném tôi xuống xuồng và nhất định tôi đã chết chìm theo con tàu; còn việc fải chung cư với 1 con thú thì thà là với con chó dữ con hơn là con hổ hung bạo và nhanh như cắt kia. Để cho an toàn, tôi dịch trở lại lên cái chèo. Dạng chân sang 2 bên, tôi ngồi lên mép cái phao, bàn chân trái đặt trên mỏm mũi xuồng, chân fải trên mép xuồng. Cũng đủ đễ chịu và cho fép tôi quay mặt vào xuồng.
Tôi nhìn quanh. Chẳng có gì ngoài biển và trời. Giống hệt như khi ta ở trên 1 đỉnh cao nào đó. Mặt biển thấp thoáng nhại lại các nét đặc trưng của đất liền – những ngọn đồi, những thung lũng, những cánh đồng. Những biến động địa chất đc tăng tốc. Vòng quanh thế giới trong 80 ngọn sóng. Nhưng tôi chẳng tìm thấy gia đình tôi ở nơi nào trong cái thế giới ấy. Có những vật nổi bập bềnh trên mặt nước nhưng chẳng có cái nào mang lại chút hy vọng. Tôi ko thể tìm thấy 1 xuồng cứu nạn nào khác.
http://vietnamcayda.com/diendan/showthread.php?t=2517
Thời gian thích hợp gặp một người ko thích hợp là 1 sai lầm.
Thời gian ko thích hợp gặp một người ko thích hợp là 1 viển vông.
Thời gian ko thích hợp gặp một người thích hợp là 1 nuối tiếc.